Tôi luôn có những câu hỏi như : tôi sống vì điều gì? Giá trị của tôi là gì? Mục tiêu của tôi là gì?
Hành trình tìm ra những câu trả lời này quả thật là vô cùng khó khăn bởi những áp lực trong cuộc sống, những lo toan, sự kỳ vọng của người khác, những kpi, sự so sánh, tiền bạc ,... rất nhiều điều trong cuộc sống đã che mờ đi những khát khao và mong muốn thật sự ở trong tôi. Tôi cứ làm cứ làm thật nhiều để rồi hình thành nên cho mình những thói quen làm việc một cách vô thức, mỗi ngày thức dậy vô thức tôi cầm điện thoại, máy tính lên nhắn tin, làm việc và cứ làm thôi bởi tôi nghĩ nếu tôi dừng lại, không làm việc tôi sẽ bị bỏ xa, tôi sẽ bị chỉ trích, trách mắng, và có thể đơn giản tôi làm vì có cái gì đó để làm . Nhưng rồi tôi nhận ra một điều những công sức, những sự kỳ vọng, những niềm tin rằng nếu mình cố gắng đủ nhiều, nếu mình tập trung và nỗ lực hết mình thì mình sẽ nhận được những kết quả xứng đáng. Thực tế thì không phải vậy, tôi rơi vào một tình trạng được gọi là nỗ lực ảo nhập môn ( đây là một tình trạng mà mình nghĩ mình làm việc rất nhiều nhưng thực tế không làm nghiêm túc và có hiệu quả, chỉ là những sự thay đổi nhất thời, theo cảm hứng và thiếu đi tính bền vững) . Có một điều khá nghịch lý ở đây là tôi biết mình đang làm sai , tôi được sự chỉ dẫn từ mọi người, nhưng tôi lại không thay đổi? Kết quả vẫn thế, con người vẫn thế và những hành động vẫn thế?
Vậy lý do khiến tôi không có sự thay đổi là gì ?- Để trả lời cho câu hỏi này thật sự không đơn giản đâu. Đó là một hành trình liên tiếp của một chuỗi sự thất bại , một hành trình sống trong sự tự ti, so sánh, sống trong sự chịu đựng, và tôi nhận ra một điều rằng đừng trách thế giới này bất công, thực tại phũ vàng, cũng đừng trách mình không đủ may mắn , bởi lẽ cuộc đời thay đổi khi mình thay đổi. Thật sự có một điều nghịch lý mà tôi đã nói ở trên, tôi sống trong một môi trường rất thuận lợi để phát triển, luôn nhận được sự quan tâm và hỗ trợ vô cùng tận tình, luôn có những sự nhắc nhở, so chiếu cho những sai lầm, những lời khuyên cho tôi để mong muốn tôi thật sự thay đổi, thành công và phát triển. Ai cũng nghĩ nếu trong một điều kiện tuyệt vời như vậy thì ai cũng có thể phát triển một cách vượt bậc và sẽ đạt được những thành công rực rỡ chứ nhỉ? . Nhưng điều đó đã không xảy ra với tôi, một điều vô cùng nghịch lý đùng không? Tôi đi tìm cho mình những lý do để dẫn tới điều này và rồi nhận ra một điều vấn đề không năm ở việc môi trường khắc nghiệt, hay thuận lợi tới đâu, những cơ hội có xuất hiện nhiều hay không, lý do dẫn đến sự thất bại , trì trệ chán nản của một con người nằm ở chính họ. Bởi ngay từ ban đầu, họ đã không có những khát khao, niềm tin mạnh mẽ về sự thay đổi, bởi lẽ họ không nghĩ cơ hội, hay sự quan tâm đó xứng đáng với họ, và họ an toàn và chấp nhận sống trong vỏ bọc an toàn của mình bởi họ sợ thay đổi sẽ rất đau, bởi họ sợ nễu bước ra ngoài vỏ bọc ấy sẽ làm tổn thương sâu sắc đến chính con người và lòng tự trọng của họ, và quan trọng nhất học sống không phải vì họ mà sống vì sự kỳ vọng và mong muốn của người khác. Bởi ngay từ ban đầu, họ đã không có tư duy của sự phát triển, bởi ngay từ đầu họ đã không lựa chọn sống vì chính họ, quên đi cho mình những lý do thật sự để mình làm việc là gì, họ làm việc mà không có sự đam mê và không có sự hạnh phúc trong công việc. Minh chứng rõ nhất cho điều này là việc họ nhận được rất nhiều lời quan tâm, lời khuyên rằng họ phải thay đổi như thế này, như thế kia, họ đang làm sai thế nhưng cuối cùng chỉ là gió thoảng qua tai, họ lại chả có sự nhìn nhận, phân tích và thật sự thay đổi về mặt hành động của những góp ý đấy, bởi lẽ họ đâu nghĩ mình xứng đáng để nhận được sự quan tâm đâu? Bởi họ cũng chả đủ ý chí để đối mặt với sự đau đớn của việc thay đổi? Để rồi họ tiếp tục sống trong chính những vỏ bọc an toàn của mình tạo ra- và rồi sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, ai cũng có những cuộc đời của riêng mình , ai cũng có những điều phải lo, cũng có những sự phát triển riêng của họ, và dần khoảng cách về sự phát triển khiến họ chả còn mấy bận tâm tới bạn nữa, họ cũng thật sự bất lực và chán nản, chán ngấy với các việc khuyên và giúp đỡ rất nhiều nhưng chả thấy sự thay đổi nào ở bạn cả. Để rồi chính bạn, tự tạo ra những khoảng cách, sự tự ti, sống trong những sự cô đơn, chán nản, và để khi nhận ra bản thân mình là một quả táo thối trong đội nhóm thì đã là quá muộn rồi, là lúc bạn phải chấp nhận sự đào thải, chấp nhận rằng bạn đã hết cơ hội rồi, và kết cục này là thứ bạn đáng phải nhận. Một hành trình cố gắng, mong muốn một sự thay đổi , sự thành công, nghĩ rằng nếu mình đủ chăm chỉ và cố gắng thì chắc chắn mình sẽ nhận được những kết quả tương xứng.